
1.
GIỚI THIỆU TÁC GIẢ, TÁC PHẨM
1.1.
Tác giả
William Makepeace Thackeray (1811 – 1863), là một tiểu
thuyết gia người Anh nổi tiếng thế kỉ XIX. Ông sinh tại Calcutta, Ấn Độ, sau đó
chuyển sang Anh khi lên 5 tuổi. Ông trải qua tuổi thơ và thời niên thiếu nhiều
cay đắng (cha mất, mẹ tái giá, chịu đựng lối giáo dục khắc nghiệt ở trường tư
thục đến nỗi phải bỏ trốn). Năm 18 tuổi, ông theo học luật khoa tại Đại học đường
Cambridge, nhưng không tốt nghiệp…
Ông tỏ ra có khuynh hướng châm biếm ngay từ hồi còn
ít tuổi. Trong thời gian theo học tại Đại học Cambridge, ông dành nhiều thì giờ
cộng tác với những tờ báo trào phúng (Timbutoo,
Người học làm sang) hơn là để trau dồi
những kiến thức mà ông thấy vô ích. Rời nhà trường, ông chính thức bước vào
làng văn với những bài báo và những truyện ngắn có tính chất châm biếm. Nhờ gia
sản của cha để lại, ông có điều kiện du lịch nhiều nơi tại Âu châu. Ông sống tại
Weima (Đức) một thời gian để tìm hiểu phong tục địa phương và nghiên cứu về
Goethe. Ông cũng đã sống tại Paris một thời gian khá lâu để theo học nghề hội họa
và kiếm sống bằng nghề vẽ tranh biếm họa. Kết quả của những cuộc du lịch ấy là
những tập ký họa có tính chất châm biếm như Tập
ký họa thành Paris (1840), Tập ký họa
xứ Ai-len (1843),…
Thackeray sang Mỹ hai lần để diễn thuyết về văn học,
đặc biệt là về vấn đề những nhà văn trào phúng nước Anh thế kỷ thứ 18. Trở về
nước, ông ứng cử vào Hạ Nghị viện, nhưng thất bại. Từ 1859 ông làm chủ bút một
tờ báo lớn, tờ Tuần báo Cornhin được
vài năm. Do làm việc quá nhiều, sức khỏe suy giảm, ông mất năm 1863 vì bệnh
xung huyết não, thọ 52 tuổi.
Ông viết nhiều loại truyện, cả truyện nhi đồng và
truyện lịch sử, nhưng hầu hết đều có tính chất châm biếm, nhằm đả kích xã hội
tư sản quý tộc Anh đương thời. Trong số ấy, nổi tiếng nhất là những tác phẩm Cuốn sách của các ông học làm sang, Hội Chợ Phù Hoa, Truyện Penđennix,… Các tác phẩm này đã gây ra một dư luận sôi nổi, đưa
Thaceray lên hàng những tiểu thuyết gia hiện thực hàng đầu trên nước Anh và bộc
lộ đầy đủ nhất bản sắc tư tưởng của tác giả.
1.2. Tác
phẩm
Hồi còn thanh niên, ông sống một cuộc đời phong lưu,
tiếp xúc nhiều với những người thuộc tầng lớp tư sản và quý tộc, chính là nguồn
tư liệu quý báu và chân thực về cuộc sống vật chất và tinh thần của những hạng
người này để đưa vào tác phẩm của mình. Có người nói rằng vì vợ ông mắc bệnh loạn
trí nên ông sinh ra chán đời, ảnh hưởng tới cái nhìn bi quan của ông đối với cuộc
sống, và khiến cho ngòi bút châm biếm của ông thêm chua chát, tàn nhẫn.
Hoàn cảnh ra đời: Năm 1846, Thakery bắt tay vào viết
một tác phẩm mà ông hy vọng “đám đông công chúng ngốc nghếch” hiểu được tài
năng của mình. Ông mải mê viết cuốn tiểu thuyết đồ sộ mà ông vẫn chưa nghĩ ra
được tên gọi thích hợp ngoài nhan đề đặt tạm Kí họa bút chì xã hội Anh. Khi đã viết xong một phần lớn tiểu thuyết
ông mới chợt phát hiện ra một nhan đề độc đáo. Khi ấy ông đang nằm trên giường
đăm chiêu suy nghĩ. Cái tên sách vừa nghĩ ra khiến ông bật dậy khỏi giường vừa
chạy quanh phòng vừa hô to “Hội chợ phù hoa, hội chợ phù hoa”. Ông đã gửi một
đoạn tiểu thuyết cho Tạp chí Punch
kèm theo một vài minh họa của chính ông và lời yêu cầu được thanh toán năm mươi
guinea.Yêu cầu của ông được tòa soạn tạp chí trả lời nhanh đến mức ông cảm thấy
ân hận là tại sao ông không yêu cầu khoản thù lao cao hơn. Sau đó Hội chợ phù hoa được in và bán từng phần,
tạo nên một cơn sốt độc giả giống như những tác phẩm của Charles Dickens.
Ý nghĩa nhan đề: Thuật ngữ Hội chợ phù hoa xuất phát từ câu chuyện ngụ ngôn Chuyến đi của người hành hương do John Bunyan
xuất bản năn 1678 ở đó có một hội chợ tổ chức trong làng có tên là Vanity fair (vanity có nghĩa là tính hư ảo, sự phù hoa, hư danh; fair có nghĩa là chợ phiên hay hội chợ) (Hội
chợ phù hoa). Tác phẩm ví xã hội Anh đương thời như một “hội chợ” bát nháo
và hỗn độn, trong đó có rất nhiều mặt hàng được bày bán, làm cho chúng ta bị
choáng ngợp với vẻ hào nhoáng và ảo tưởng “phù hoa” của nó. Thông qua cuộc đời
các nhân vật với những mưu toan, tính toán, những suy nghĩ, tình cảm và hành động,
xã hội Anh hiện lên với tất cả những nét khái quát nhất nhưng cũng đầy chi tiết.
Đó là đời sống của tầng lớp quý tộc thượng lưu Anh với tiền tài và danh vọng, địa
vị và giàu sang, giai cấp tư sản Anh đang lên với những cuộc làm ăn buôn bán,
những tính toán cạnh tranh, và cả ước mong vươn lên tầng lớp quý tộc. Bên cạnh
đó là đời sống của tầng lớp thấp như tỳ nữ, xà ích, đầy tớ, làm bếp, những con
người phải nai lưng hầu hạ tầng lớp quý tộc và bọn tư sản lắm tiền. Qua đó tác
giả phê phán lối sống xa hoa, tình cảm giả tạo, tính vụ lợi của tầng lớp quí tộc
và số phận con người với nhiều thàng phần trong xã hội.Toàn bộ tác phẩm là một
bức tranh miêu tả xã hội nước Anh lúc bấy giờ.
Tóm tắt tác phẩm: Truyện xoay quanh hai cô gái là
Amelia và Rebecca ở viện nữ thục Miss Pinkerton với hai số phận khác nhau.
Amelia xuất thân gia đình giàu có, xinh đẹp, tính tình hiền lành, dịu dàng, nên
được nhà trường trọng vọng. Trái lại, Rebecca xuất thân tầm thường (bố nghiện
ngập, mẹ là vũ công) nên không được ưu ái mà phải tự lập sớm bằng nghề gia sư
kiêm tỳ nữ cho gia đình quý tộc Crawley. Nhờ sắc đẹp cùng sự khôn lanh, cô đã
quyến rũ được cậu quý tử Rawdon và nhờ tiếng tăm nhà chồng mà cô có được cuộc sống
nhàn nhã, quý phái. Trong khi đó, Amelia trở thành mục tiêu của nhiều chàng
trai, trong đó có George và Dobbin nhờ gia thế giàu có, xinh đẹp, tính tình dịu
dàng. Amelia và George yêu nhau tha thiết. Mặc dù bị cha của George phản đối kịch
liệt nhưng cả hai đã đấu tranh và có được tình yêu của mình. Hai cặp vợ chồng
trẻ gặp lại nhau và George trước sức sức quyến rũ của Rebecca đã cùng nhau hẹn
hò vụng trộm. Chiến tranh bùng nổ, cả hai người chồng đều ra trận. George tử
thương ở Waterloo còn Rawdon trở về và được phong hàm đại tá. Hai vợ chồng
Rawdon – Rebecca đến Paris chơi và làm quen với những người sống bằng những nghề
ăn chơi của xã hội. Dần dần, Rebecca hư hỏng thực sự, dùng sắc đẹp để quyến rũ
bọm ham sắc và bị Rawdon ruồng bỏ. Trong khi đó, Amelia sống cô đơn và tôn thờ
gười chồng quá cố, khước từ tình cảm của Dobbin. Rebecca muốn bạn mình tái giá
với Dobbin nên đã đưa những lá thư tình giữa cô và George cho Amelia xem. Thế
là Amelia chấp nhận lấy Dobbin và cả hai sống hạnh phúc, còn Rebecca lấy Joseph
nhưng một thời gian sau Joseph qua đời. Rebecca sống quãng đời còn lại rày đây
mai đó và làm từ thiện. tuy được chu cấp nhưng cô bị chồng cũ cùng con và bạn
bè xa lánh.
2. BIỂU HIỆN
NHỮNG VẤN ĐỀ THỜI ĐẠI TRONG TÁC PHẨM
2.1.
Bối cảnh xã hội, lịch
sử Anh thế kỉ XIX
Thế
kỷ XIX, chế độ tư bản nước Anh đang trong giai đoạn phát triển cực thịnh. Lợi
nhuận bóc lột được của công nhân trong nước và vơ vét được tại các thuộc địa tạo
điều kiện cho giai cấp tư sản và giai cấp quý tộc tư sản hóa sống xa xỉ. Bề
ngoài xã hội Anh đương thời có một bộ mặt phồn vinh; việc kinh doanh dễ đem lại
những món lợi lớn; địa vị của giai cấp tư sản trong xã hội được nâng cao; sự cấu
kết giữa giai cấp phong kiến và giai cấp tư sản càng chặt chẽ hơn. Đồng thời, đời
sống của quần chúng lao động rất cực khổ. Sau chiến tranh chống Napoleon, nông
thôn tiêu điều xơ xác vì giá lúa mì sụt kinh khủng, đạo luật khoanh đất cướp ruộng
vẫn tiếp tục thi hành, tầng lớp trung gian ở nông thôn giảm đi trông thấy. Họ
hoặc kéo ra thành thị và bị vô sản hóa, hoặc biến thành tá điền làm thuê cho địa
chủ. Xung đột xã hội gay gắt, mâu thuẫn giữa lao động và tư bản nổi lên hàng đầu
khiến quần chúng nhân dân mất dần lòng tin với dân chủ - tư bản. Văn học hiện
thực Anh hình thành, nở rộ trong bầu không khí căng thẳng đó. Các nhà hiện thực
như nhận thức được những sự thật đen tối của thời kì cai trị của Nữ hoàng
Victoria cũng như sứ mệnh lịch sử của giai cấp vô sản.
2.2. Lối sống xa hoa của tầng
lớp thượng lưu Anh thế kỉ XIX đã được phản ánh trong Hội chợ phù hoa
Trong
tác phẩm, nhà văn đã phơi bày lối sống xa hoa của tầng lớp quý tộc và tư sản
Anh. Đó là những buổi tiệc tùng sang trọng,
những thú vui săn bắn, khiêu vũ mà giới quý tộc nông thôn như gia đình Crawley
tổ chức.
Tầng
lớp quý tộc không chỉ hiện lên với lối sống xa hoa mà còn chứa đựng nhiều tật xấu.
Ngài Pittt, đại diện cho tầng lớp quý tộc nông thôn, hiện lên là một kẻ dốt
nát, keo kiệt (chia đôi củ hành với người ở, đòi lại xu lẻ,…), không đọc thông
viết thạo, coi em ruột như kẻ thù, không coi trọng vợ (đánh vợ, cầu hôn với người
khác ngay khi để vợ chết trong cô độc và chưa chôn),… Lão cũng là người bóc lột
tá điền của mình tận xương tủy, khiến họ phải lần lượt phá sản. Ngoài ra, ông
cũng là kẻ hám lợi, cùng với con trai mình nịnh bợ bà cô Crawley để tranh giành
thừa hưởng tài sản thừa kế. Bên cạnh đó, ta còn bắt gặp hình ảnh tầng lớp đại
quý tộc ở triều đình qua nhân vật hầu tước Sten. Có được tước hầu trong một
canh bạc, lão cũng là kẻ bộc lộ nhiều điểm thối nát như dùng vinh hoa để dụ dỗ
đàn bà con gái, chửi bới con dâu thậm tệ, dùng thế lực tiền tài mua dư luận báo
chí, đối xử với vợ thậm tệ,… Không chỉ thế, tác giả còn hướng ngòi bút đến những
thanh niên quý tộc Anh như George hay Joseph. Họ là những người cũng ăn chơi xa
xỉ, tổ chức nhiều thú vui như khiêu vũ, sắn bắn,… Ngoài ra, thanh niên quý tộc
Anh còn là những kẻ hay dựa dẫm vào gia thế, cái danh “quý tộc” mà mình có được
è Đặc trưng của tầng lớp
quý tộc Anh thời bấy giờ là lối sống xa hoa, tính hám lợi, đê tiện, xảo quyệt,
bất nhân, thường dùng địa vị để thu lợi cho riêng mình.
Tầng
lớp thượng lưu không chỉ có giai cấp quý tộc mà còn có những nhà tư sản mà đại
diện là ông Orbon, chủ hãng buôn sáp lớn ở thành phố. Lão là kẻ suốt ngày chạy
theo đồng tiền, coi trọng đồng tiền hơn cả tình thân, ép con mình là George lấy
một cô gái tỉ phú da đen, người mà anh không thích. Lão sẵn sàng từ bỏ con vì
anh dám trái ý và cưới Amelia è Đặc trưng của giai cấp
tư sản Anh là thói hám lợi, tôn thờ đồng tiền lên trên tất cả.
2.3. Rebecca – biểu tượng
cho những người ước mơ vươn lên xã hội quý tộc
Xã
hội Anh thời bấy giờ nổi bật với tầng lớp thượng lưu với lối sống xa hoa. Tuy
nhiên, bên cạnh họ, còn có một hạng người cũng tiêu biểu cho xã hội Anh thế kỉ
XVII không kém. Hạng người này có xuất thân tầm thường, bị xã hội coi thường và
luôn mong muốn đổi đời, bước chân vào xã hội thượng lưu. Thackeray đã miêu tả họ
qua hình tượng nhân vật Rebecca. Cô xuất thân từ tầng lớp bình dân (cha nghiện
ngập, mẹ là vũ công) lại thêm tính cách khôn lanh, ngang ngạnh nên không được sự
ưu ái của nhà trường. Chính vì thế, Rebecca luôn có khao khát đổi đời, ước mong
được gia nhập vào tầng lớp thượng lưu. Bằng những tính toán, thủ đoạn của mình,
nhiều khi đánh mất phẩm giá và nhân cách của mình (quyến rũ Joseph, kết hôn với
Rawdon, hẹn hò với chồng của bạn mình là George, tán tỉnh lão quý tộc già Lord
Steyne,…), cô đã dần dần bước chân vào xã hội thượng lưu quý tộc và sống cuộc sống
nhàn nhã, xa hoa.
Qua
nhân vật Rebecca, nhà văn cho thấy được tinh thần phản kháng, không chấp nhận số
phận của tầng lớp bình dân ở xã hội Anh đương thời. Họ vừa căm ghét xã hội thượng
lưu, vừa them thuồng muốn chen chân vào xã hội ấy bằng nhiều thủ đoạn. Ta có thể
liên hệ với nhân vật Rastignac trong Tấn
trò đời của Balzac. Rastignac cũng là một anh sinh viên nghèo, đầy lí tưởng
và nhiều phẩm chất tốt. Song trước một Paris đầy những cám dỗ và nhiều xấu xa,
anh đã bị biến chất, tìm mọi cách để gia nhập vào xã hội thượng lưu ấy.
Cuối
cùng, Rebecca phải sống cuộc đời cô độc, rày đây mai đó, làm từ thiện. Tuy vẫn
được chu cấp nhưng bị chồng cũ là Rawdon, con và bạn bè xa lánh. Đó cũng là quả
báo cho những âm mưu, thủ đoạn của cô.
2.4. Amelia
và Dobbin – hình mẫu lí tưởng của đạo đức.
Bên
cạnh tầng lớp quý tộc tư sản là những kẻ sống xa hoa, phóng túng thì vẫn có những
con người là hình mẫu lí tưởng của đạo đức, lòng chung thủy và tình yêu chân
thành, thể hiện qua hai nhân vật là Amelia và Dobbin.
Amelia
mặc dù xuất thân gia đình giàu có nhưng lại dịu dàng, hiền lành, trở thành mục
tiêu của nhiều chàng trai. Trong hôn nhân, nàng là một người vợ hết lòng chung
thủy với chồng (dù chồng goại tình vẫn không hề hay biết). Đến khi được Rebecca
tiết lộ chuyện ngoại tình của chồng, Amelia mới chấp nhận kết hôn với Dobbin và
sống hạnh phúc.
Còn
Doblin là một người bạn chân thành, đã giúp đỡ bạn mình George trong vai trò cố
vấn. Tuy cả hai cùng yêu một người, nhưng. Anh còn là một người có tình yêu cao
cả, khi thấy bạn mình yêu Amelia thì anh đã chủ động rút lui, và hết lòng giúp
đỡ Amelia vượt qua khó khăn khi George qua đời. Ngoài ra, Dobbin cũng là người
có ý chí, nghị lực, luôn nỗ lực phấn đấu vươn lên bằng con đường chân chính, vượt
lên trên số phận của mình.
Cuối
cùng, cả hai lấy nhau và sống cuộc sống hạnh phúc. Đó là những gì họ xứng đáng
có được bằng cuộc sống ngay thẳng, chân chính của mình.
2.5. Vấn đề “Phải sống thế
nào?”mà Thackeray đặt ra trong tác phẩm
Lý
do để cho Hội chợ phù hoa thật sự trở
thành một trong những tác phẩm kinh điển và tiêu biểu cho nền văn học Anh không
chỉ vì tác phẩm đã miêu tả một cách chân thực cả xã hội Anh thế kỉ XIX mà còn
là vấn đề mang tính thời đại mà nhà văn đã đặt ra trong tác phẩm: “Phải sống thế
nào?” (“How to live?”). Trong xã hội Anh thế kỉ XIX này, con người có quá nhiều
cách sống. Vậy cách sống như thế nào mới phù hợp? Sống như thế nào mới là sống?
Nổi
bật trong tác phẩm là hai cách sống của hai nhân vật đến từ hai tầng lớp khác
nhau, với hai tính cách trái ngược nhau. Một là Amelia xuất thân trong gia đình
danh giá, lại xinh đẹp và dịu dàng. Cô luôn nghĩ đến người khác và vì vậy luôn
được mọi người yêu mến. Cô cũng là người hết lòng với tình yêu, luôn chung thủy
với người chồng của mình là George và tôn thờ hình ảnh chồng mình khi Geogre đã
mất. Một là Rebecca, một cô gái xuất thân tầm thường, luôn chán ghét cuộc sống
và luôn mong muốn chen chân vào xã hội thượng lưu bằng đủ mọi cách, đủ mọi thủ
đoạn.
Hai
cách sống của hai cô gái này đối lập nhau, mỗi cách sống lại chứa đựng những ưu
khuyết riêng biệt. Vậy con người phải lựa chọn cách sống nào để có thể có được
hạnh phúc, tìm được thứ mình mong muốn? Phải chăng nên sống như Amelia, luôn tốt
với người khác, luôn hi sinh, nhẫn nhịn? Hay phải sống như Rebcca, đấu tranh để
có được thứ mình mong muốn, nhiều khi phải dùng đến thủ đoạn và chấp nhận đánh
mất nhân cách của mình? Nhà văn đã trả lời người đọc bằng số phận của cả hai
nhân vật. Amelia, với những đức tính tốt, đã có được thứ mình mong muốn, có được
cuộc sống và tình yêu chân thành với Dobbin. Cả hai đã sống không màng đến danh
lợi và họ đã nhận được hạnh phúc. Còn Rebecca, cuối cùng phải sống cô độc, bị
chồng cũ và con trai từ bỏ, trả giá cho những gì mình gây ra.
3.
NGHỆ THUẬT
Nhà văn đã sử dụng nghệ
thuật châm biếm để làm nên thành công cho tác phẩm của mình. Nghệ thuật châm biếm
thể hiện ở cách miêu tả nhân vật, những lời bình luận ngoại đề xen vào giữa tác
phẩm. Những lời bình của ông dí dỏm, hài hước, pha giọng mỉa mai, châm biếm,
phù hợp với đề tài và chủ đề của tác phẩm.
Ngoài ra, nhà văn còn xây dựng những chi tiết
đối lập giữa vẻ bề ngoài sang trọng với nhân cách đê tiện bên trong, qua đó nhằm
châm biếm, chế giễu những hạng người xấu xa đang tồn tại trong xã hội như nhà
quý tộc nông thôn Pitt Crawley hay hầu tước Sten.
4. TỔNG
KẾT
Qua Hội chợ phù hoa, W.Thackeray đã thể hiện
được vẽ nên được bức tranh sinh hoạt của tầng lớp quý tộc và tư sản Anh với cuộc
sống xa hoa, ăn chơi, phóng túng và những
con người là hình mẫu lý tưởng đạo đức, lòng chung thủy và tình yêu chân thành.
Bên cạnh đó còn có những con người xuất thân bình thường biểu tượng cho những ước
mơ vươn lên xã hội quý tộc. Câu hỏi “Phải sống thế nào” được nhà văn đưa ra
mang tầm thời đại. Giữa bối cảnh xã hội Anh thế kỉ XIX, khi mà con người chạy
theo đồng tiền, đắm mình trong sự giả dối thì vấn đề “Phải sống thế nào” mà tác
phẩm đặt ra là hồi chuông gióng lên thức tỉnh con người Anh thời bấy giờ, giúp
họ nhận ra những giá trị chân thực của cuộc sống. Đây không phải chỉ là câu hỏi
dành cho thời đại Anh thế kỉ XIX mà còn là vấn đề mà con người mọi thời đại cần
phải suy ngẫm và tự vấn chính mình.
NHỮNG VẤN ĐỀ THỜI ĐẠI TRONG HỘI CHỢ PHÙ HOA CỦA W. THACKERAY
Reviewed by Unknown
on
03:40
Rating:

No comments: